SỨC MẠNH CỦA LẮNG NGHE
~Ernest Hemingway~
Ngày hôm nay là một ngày mới. Có lẽ tất cả chúng ta đều dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, rồi tiến lên phía trước với sự am hiểu tường tận rằng khoảnh khắc hiện tại này là tất cả những gì chúng ta có.
Mới đây, trong tôi nảy ra nhiều câu hỏi mà không có câu trả lời về việc: Điều gì đang diễn ra trên đất nước chúng ta vậy? Tôi bèn quyết định dành hẳn ra một tuần lễ để lắng nghe - lắng nghe bạn bè, lắng nghe người lạ, lắng nghe chính tôi. Và tôi lắng nghe thật sự.
Tôi lắng nghe một người bạn bị một kẻ cắt phăng mái tóc, khi kẻ ấy đang giận dữ vì chẳng ai chịu hiểu những gì kẻ ấy phải trải qua trong thân phận một thanh niên da đen sống tại hợp chủng quốc Hoa Kỳ.
Bạn tôi kinh hãi vì những gì sôi sục bên dưới diện mạo ưa nhìn của cái kẻ mà anh ta tưởng là mình biết rõ. Tôi lắng nghe một người bạn khác nhỏ to về nỗi cô đơn, về mối băn khoăn lo lắng, áp lực phải cưu mang một gia đình đông đúc gồm cả ông bà. Tôi không biết phải nghĩ thế nào. Tôi lại lắng nghe người khác lặng lẽ thổ lộ về sự khắc nghiệt biết nhường nào đối với người đang già đi trong xã hội vốn dường như chưa chuộng người trẻ. Tôi lắng nghe một người khi nhiếc móc về tình hình chính trị đất nước rồi khóc than cho tình trạng thiếu người lãnh đạo và triết lý lãnh đạo, cũng như về sự thờ ơ của mọi người.
Tôi lắng nghe. Những gì tôi chia sẻ ở đây chưa tới một nửa số thông tin tôi nghe được. Nếu cố kể hết ra thì có khi bạn phải mất thêm một tuần nữa mới đọc xong.
Khắp nơi nơi chúng ta nhìn vào, chúng ta bị bội thực thông tin và tin tức về những điều vô cùng khủng khiếp. Chúng ta bị chia rẽ và bị cô lập vì ngôn ngữ, vì tuổi tác, vì màu da, vì giới tính, vì quan điểm chính trị, vì vùng miền, vì công nghệ, vì vậy truyền thông đại chúng, và vì mức thu nhập. Song đồng thời, tất cả chúng ta đang đi tìm kiếm sự nối kết, tất cả chúng ta đang tìm kiếm trải nghiệm chia sẻ - một viễn cảnh mà ai nấy đều nghe nhau nói: “Tôi nghe bạn”, “Tôi hiểu cô”, “Tôi cũng nghĩ như vậy”, “Chị không cô đơn đâu”.
Tự một mình tôi giác ngộ điều này là nhờ lắng nghe trong lúc tôi làm mẹ, khi tôi làm báo, khi tôi làm việc với những phụ nữ và những gia đình đang phải đương đầu với căn bệnh Alzheimer. Khi tôi lắng nghe trọn vẹn người tôi yêu thương hoặc lắng nghe đủ bất kỳ người nào tôi gặp, tôi luôn luôn tìm thấy sự tương đồng. Tôi luôn luôn bật ra suy nghĩ: “Chúng ta giống nhau nhiều hơn chúng ta tưởng. Phải chi chúng ta có thể xóa bỏ thành trì tự vệ đi để chia sẻ cho nhau sự thật”.
Trong tuần lễ lắng nghe của mình, tôi cũng lắng nghe chính mình, xong rồi tôi chia sẻ những gì tôi khám phá về mình. Một động thái tôi rất hiếm khi làm.
Tôi chia sẻ thế này: Tôi cũng cảm thấy bị tách biệt, sợ hãi hoặc bất an. Tôi cũng cảm thấy cô đơn trong đời. Tôi thừa hiểu rằng những gì tôi trải qua trong cuộc đời mình không giống chút nào so với những gì chàng trai da đen cắt tóc bạn tôi phải chịu - cũng chẳng giống với cuộc đời của bất kỳ người da đen nào khác. Tôi muốn và tôi cần nỗ lực để hiểu rõ hơn nữa về sự chia rẽ sâu sắc đó.
Tôi hiểu rằng cuộc đời mình cũng chẳng giống cuộc đời của bất kỳ người da trắng, người La Tinh hay người chuyển giới nào. Tôi cần và muốn hiểu thấu đáo hơn cuộc đời họ thực sự ra sao. Thực tế, cuộc đời tôi không giống như cuộc đời bất kỳ ai cả. Rồi sao ư? Rồi cuộc đời của bạn cũng chẳng giống cuộc đời của bất kỳ ai hết.
Nhưng tôi tin rằng, tất cả chúng ta chia sẻ một điều - đó là khát khao được thấu hiểu, được coi là quan trọng và được thuộc về. Còn khái niệm chính mình - đó không tính đến việc chúng ta thuộc về gia đình nào, tôn giáo nào, chủng tộc nào, hay tổ chức nào; cũng không liên quan đến việc ta cưới ai. Tất cả chúng ta cùng chia sẻ trải nghiệm chung của loài người. Tất cả chúng ta đều muốn ai đó lắng nghe mình, lắng nghe thật chăm chú chúng ta là ai, chúng ta cảm thấy gì và chúng ta sợ hãi điều gì.
Tôi biết, thật khó dừng lại để lắng đọng, để im lặng và để lắng nghe thật sự trong cuộc sống thường ngày. Tôi biết, thật khó nghe về nỗi đau, sự thất vọng, cơn tức giận, nỗi cô đơn của người khác mà không chủ quan hóa nó một cách vô thức, hoặc để cho phán xét khỏa lấp điều tốt đẹp nhất trong chúng ta. Nhưng khi ta lắng nghe thật sâu, ta nhận ra rằng trong khi những trải nghiệm của chúng ta hoàn toàn khác nhau, thì hóa ra trái tim và niềm khao khát của chúng ta lại không.
Trên sân khấu lớn hơn cũng vậy. Ở thời đại này vào khoảnh khắc này, tôi tin chắc tất cả chúng ta những nhà lãnh đạo đưa chúng ta xích lại gần nhau. Không chỉ bằng lời nói, mà bằng trải nghiệm và hành động. Chúng ta muốn những nhà lãnh đạo lắng nghe, đủ dũng khí chia sẻ chính họ với chúng ta, để chúng ta cảm nhận được lòng nhân đạo của chính họ, thấu hiểu được cuộc đấu tranh và nỗi sợ hãi của họ. Đó là khởi đầu cho sự gắn kết và tin cậy.
Ở thời đại này trên đất nước chúng ta và trên thế giới của chúng ta, những gì chúng ta muốn và cần là những nhà lãnh đạo kêu gọi chúng ta đóng góp, tận dụng được tiềm lực cá nhân của mỗi người. Bởi vì chúng ta có thể làm được điều đó. Mỗi người chúng ta đều có thể tiến lên phía trước và trao đi điều tốt đẹp nhất của mình cho thế giới - thể hiện trong gia đình, trong trường học, trong cộng đồng của mình.
Hãy tưởng tượng một cách khác. Hãy tưởng tượng xem chúng ta đã dốc lòng lắng nghe bằng khối óc không thành kiến và trái tim rộng lượng để tìm ra sợi chỉ chung hay chưa. Hãy tưởng tượng đi. Chúng ta chỉ mới bắt đầu nghe vài câu trả lời. Những câu trả lời không xuất phát từ bục diễn thuyết hay từ máy tính. Mà là những câu trả lời đến từ ngay bên trong nội tâm của chúng ta. Hãy lắng nghe.
“Xin hãy cho con luôn có những người bạn tốt ở xung quanh mình, và rồi chúng con sẽ gây ảnh hưởng lẫn nhau, khích lệ nhau, truyền cảm hứng cho nhau, để cùng nhau trở nên tốt nhất có thể. Con nguyện cầu cho các bạn con sẽ nói sự thật từ tình yêu thương dành cho con, khuyên nhủ con khi con cần và hỗ trợ con trong giờ phút gian khó. Hãy giúp con trở thành người bạn giống như vậy đối với họ.”
Trích từ I've been thingking
It's true.
Trả lờiXóa